Tổng kết Văn bản nhật dụng – Ngữ văn 8

0
91



Tiểu phẩm ” Chuyện nhà Phương”
Một buổi sáng chủ nhật, nhà bạn Phương – Hồng… Họ là chị em sinh đôi, học giỏi, chăm ngoan có tiếng của lớp 8C, của trường THCS Đại Hợp. Nay ngày nghỉ nên Phương, cô chị, vừa dọn nhà xong, đang xem báo. Hồng, cô em đang hí hoáy tô tô xóa xóa một bức tranh.
Ông Quý, bố của hai bạn là một công nhân nghỉ hưu , đang ngồi uống nước chè, húng hắng ho…Ông đi lại trong nhà, thỉnh thoảng lại ngó ra ngõ với vẻ sốt ruột…
Ông Quý đang định nói gì với con gái thì bà Vy, vợ ông đi đâu về, xách theo một túi ni-lông to, xệ cả vai… Đặt túi xuống bàn bếp, bà quệt mồ hôi rồi ngồi xuống, nhặt từng túi nhỏ hơn bên trong, để ra rổ. Phương chạy ra giúp mẹ.
– Gớm. Ai cũng kêu lợn rẻ, có nơi còn phải kêu cứu Thủ tướng… Thế mà thợ thịt vẫn bán Sáu mấy nghìn một cân. Lãi quá là lãi… Chỉ có rau là rẻ như cho thôi. Người nông dân khổ vẫn hoàn khổ…
Vừa nói bà Vy vừa vo viên cái túi ni-long, định ném ra góc vườn. Phương nhanh tay giữ mẹ lại…
– Ấy… ấy…Con đã dặn mẹ bao nhiêu lần rồi mà. Mẹ đi chợ, thì dùng cái làn nhựa vẫn treo ở cửa bếp kia. Rau mẹ xếp một góc, thịt thì lót lá hay giấy báo ở một góc. Nếu có túi ni-long, về mẹ giặt đi để dùng lại. Không thì cũng phải để gọn vào một chỗ rồi xử lý sau. Mẹ ném ra đấy, trước là bẩn nhà mình, sau là tắc cống rãnh, lại sinh muỗi bọ. Hoặc chúng lẫn vào đất, hàng nghìn năm nữa mới phân hủy, cây cối bị bó chặt rễ, lên sao được, mẹ ơi…
Bà Vy đưa cái túi cho Phương, lườm yêu con gái:
– Ái chà ! Bố nhà chị !… Lại tiếp tục dạy khôn mẹ đấy nhỉ. Mẹ vừa sang nhà bác An có tí việc, tiện bác ấy rủ nên ra chợ luôn. Chứ từ hôm con dặn, mẹ vẫn dùng làn đấy chứ. Vừa là mẹ thử chị đấy, chị Cả ạ.
Hồng hình như đã vẽ xong, để bút xuống bàn, chạy ra chỗ mẹ:
– Mẹ…Thế phần thưởng bim bim cho mấy điểm tốt tuần vừa rồi của chúng con đâu…
Ông Quý từ đầu tới giờ vẫn chăm chú nhìn theo tay xếp đồ của bà Vy, giờ mới nói:
– Chỉ lo thịt thà với bim bim thôi… Thế tôi dặn bà hỏi bác An đã lấy hộ tôi cây thuốc lá Thăng Long chưa…sao chẳng thấy gì thế…Nhạt miệng suốt từ sáng tới giờ, uống chè vã đầy cả bụng đây này.
Bà Vy vừa đưa hai gói Bim bim cho các con vừa cười, nói:
– Đây, ăn rồi lại vứt vỏ ra góc vườn cơ…
Bà quay về phía chồng:
– Bác ấy đi lấy hàng chưa về. Tính đi quá lên nhà cô Hảo, mua tạm cho ông một gói nhưng đầu gối tôi mấy hôm nay lại đau quá, chồn chân chẳng đi được.
Bà Vy quay sang nói với Phương:
– Con đạp xe lên cô Hảo, mua tạm cho bố …
Không để mẹ nói hết câu, Phương chạy đến trước mặt bố, phụng phịu:
– Bố…Lại thế rồi. Sau đợt nằm viện chữa viêm phổi, Bố đã hứa với cả nhà là bỏ thuốc lá… sao giờ còn định mua cả cây hút dần cơ chứ…bố… Bác sĩ, rồi con đã nhắc bố nhiều lần rồi: Trong khói thuốc lá có hàng nghìn chất độc hại, gây viêm phổi, ung thư… Bố hút thuốc lá, tốn tiền mua là chuyện nhỏ, bố bị bệnh phải đi chữa là chuyện lớn. Rồi cả ba mẹ con con hít khói thuốc vào còn ảnh hưởng nặng hơn bố nữa ấy chứ…Họ nhà mình nhiều trẻ con, chúng thấy người lớn hút được rồi cũng bắt chước thì sao… Bố…
Ông Quý gãi gãi đầu, cười cười, nhìn bà Vy cầu cứu:
– Thì…thì…
Bà Vy cười cười nhìn ông, rồi nhìn con gái…không nói gì. Ông Quý nói giọng giận dỗi, rồi thở dài:
– Đấy … Nhà này giờ có chuyện gì là ba mẹ con bà lại về hùa với nhau. Biết thế, trước tôi cố liều thì giờ có thằng cu, đỡ chênh lệch lực lượng…
Hồng chạy vối đến bên bố, hai tay đấm đấm vai, rủ rỉ:
– Bố ơi ! Bố vẫn bảo con là con trai bố mà, chỉ là Bà Mụ sơ ý nặn thiếu một ít thôi mà, sao giờ bố lại nói thế chứ… Bố vẫn tự hào vì chúng con là gái nhưng ngoan ngoãn, chăm chỉ, giỏi giang…hơn ối nhà hai ba anh con trai mà toàn chơi bời phá phách đấy thôi. Với lại, cho tới giờ thì có việc gì con trai làm được mà chúng con không làm được đâu bố. Thậm chí còn giỏi hơn ối bạn nam lớp con ấy chứ…Đây… Cả lớp có con và một bạn nữ nữa được cô chọn vẽ tranh dự thi huyện đợt tới về chủ đề ” Bảo vệ môi trường ” đây này. ( Vừa nói vừa chay ra bàn, cầm bức bức tranh giơ lên cho mọi người thấy….)
Ông Quý định nói gì thì có tiếng Hồng reo lên:
– A ông nội ! Sao ông sang không đánh tiếng mà cứ đứng cười cười thế.
Ông nội bước vào nhà, miệng vẫn cười cười, tay bê một khung giấy to to, như là giấy khen, giấy chứng nhận…Ông xoa đầu cháu:
– Ông nghe hết chuyện nhà con rồi nhé. Thấy hay hay nên ông cười…( Bốn người nhà Phương nhìn nhau, vẻ ngơ ngác, khó hiểu …). Cười vì các cháu ông học hành giỏi giang, biết phân biệt đúng – sai mà vận dụng cho hoàn cảnh nhà mình. Cười vì bố các cháu đã sống nửa đời người rồi mà vẫn có lúc nghĩ ngẩn thế. Bao lâu nay, ông đã không giục chuyện trai – gái thì thôi, giờ còn nhắc đến làm gì để vợ con nó buồn lòng, nghĩ ngợi…
Ông nội chìa tấm giấy vẫn cầm trong tay ra:
– Đây. Ông Khường đại diện chính quyền tới trao chứng nhận Gia đình văn hóa cho nhà các cháu, nhưng không gặp nên gửi ông đây… Ông mong các cháu sẽ tiếp tục học hành giỏi giang, cả nhà luôn yêu thương nhau…
Phương, Hồng reo lên:
– Hoan hô ông nội…Cả nhà cháu sẽ yêu thương nhau…” ba thương con vì con giống mẹ….”
( Nguyễn Thành Tư – THCS Đại Hợp)

Nguồn:https://danhnhan.vn/


https://danhnhan.vn/kinh-doanh

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here